fbpx

Bài thơ dạy con khi lên Sài Gòn

thơ dạy con khi lên Sài Gòn

Bài thơ dạy con khi lên Sài Gòn

Rút kinh nghiệm xương máu của chính bản thân và cha chú. Anh Trần Nhựt Hoàng Phong hoảng hồn làm ngay 2 bài thơ tặng con khi cháu vừa lên Sài Gòn học đại học. Bài thơ có ý nghĩa với tất cả các em từ tỉnh mới lên Xì Phố. Vinh tui là người Bình Dương nhưng có ở chung với tác giả ở Ký Túc Xá 351B Lạc Long Quân cho nên tui xin ghi lại.

Bài thơ dạy con khi lên Sài Gòn trong những ngày đầu khai trường làm dậy sóng mạng xã hội trong suốt một tháng qua. Được sự đồng ý của tác giả Vinh tui đăng để các bạn cùng xem. Má a Phong xưa có cửa hàng tạp hóa bán gạo ở Cao Lãnh còn má tui bán xôi nên bài thơ có nhiều tâm tư rất thật. À anh Phong khi xem bài này và có dịp qua Bình Dương nhớ alô tâm sự nha anh. Mr VINH 0914175928. ( [email protected])

DẠY CON!
Thuở xưa, nội nghèo – cha vất vả.
Một nắm xôi, lót dạ đến trường.
Nào biết đâu món ngon vật lạ.
Cơm đủ no, áo đủ mặc đã mừng.
Con sinh ra sau 10 năm đổi mới.
Mọi thứ cho con cũng khá đủ đầy.
Lo cho con, cha nào than mệt mõi.
Sáng đi “cày” đến tối vẫn chưa xong.
Mẹ tảo tần trên chiếc bàn khâu.
Lượm bạc cắc xây ước mơ con trẻ.
Con có biết để có tiền ăn học?
Là mồ hôi cha đắng đầu ngọn lưỡi,
Là đôi mắt mẹ làn cùng năm tháng thời gian.
Học nghe con, chớ đừng sao lãng.
Đừng mãi vui, quên cả lối về.
Học nghe con, để đời tươi sáng.
Để nhọc nhằn không sánh bước cùng con.

[fusion_builder_container hundred_percent=”yes” overflow=”visible”][fusion_builder_row][fusion_builder_column type=”1_1″ background_position=”left top” background_color=”” border_size=”” border_color=”” border_style=”solid” spacing=”yes” background_image=”” background_repeat=”no-repeat” padding=”” margin_top=”0px” margin_bottom=”0px” class=”” id=”” animation_type=”” animation_speed=”0.3″ animation_direction=”left” hide_on_mobile=”no” center_content=”no” min_height=”none”]

thơ dạy con khi lên Sài Gòn
thơ dạy con khi lên Sài Gòn

DẠY CON (PHẦN 2)
HỌC:
Học sao thì học nghe con
Người ta cập bến thì con rời thuyền
Không cần xuất chúng hơn người
Chỉ cần cố gắng không lười là ngoan
Học sao để biết làm người
Chớ nên sao lãng, sẽ làm hỏng con.
CHƠI:
Chơi sao cho đáng thì chơi
Chơi cho nghĩa khí, chớ chơi dơ người
Chơi sao đừng để ngậm ngùi
Chơi mà thăng tiến, chớ lùi nghe con.
XÀI TIỀN:
Xài tiền chớ quá ky bo
Nhưng con phải nhớ “ cái kho” nhà mình
Vung tay luôn phải dè chừng
Đừng đua bè bạn, coi chừng trắng tay.
YÊU ĐƯƠNG:
Tình yêu nào phải trò chơi
Yêu cuồng, sống vội là điều không nên.
Yêu đương chớ quá mặn nồng
Để khi lỡ nhịp, nhẹ lòng đôi bên
———————- Tháng 11/2015

[/fusion_builder_column][fusion_builder_column type=”1_1″ background_position=”left top” background_color=”” border_size=”” border_color=”” border_style=”solid” spacing=”yes” background_image=”” background_repeat=”no-repeat” padding=”” margin_top=”0px” margin_bottom=”0px” class=”” id=”” animation_type=”” animation_speed=”0.3″ animation_direction=”left” hide_on_mobile=”no” center_content=”no” min_height=”none”]

thơ dạy con khi lên Sài Gòn
Phạm Ngọc Vinh Bình Dương

Tác giả là người học Đại Học Sư Phạm Toán Thành Phố Hồ Chí Minh. *(Khóa 90-94)[/fusion_builder_column][/fusion_builder_row][/fusion_builder_container]

Leave a Comment

Scroll to Top
Call Now Button